Bon in Singapore
posted under
Baby
by lhnkhang
Qua bao nhiêu ngày đợi mong, cuối cùng Bon cũng đã đến Singapore. Hôm đó tui ra sân bay trễ cả 15', đến sân bay chỉ thấy bà ngoại Bon đứng đợi, mà chẳng thấy mẹ Bon và Bon đâu cả. Thì ra mẹ Bon địu Bon đi... đổi tiền xu để gọi điện thoại cho tui, nhưng chưa kịp gọi thì đã thấy tui hớt ha hớt hải chạy qua, kêu tui nhưng tui chạy nhanh quá, nhanh hơn vận tốc âm thanh, nên nghe không được.
Hồi còn ở Việt Nam, Bon được cách ly với thế giới xung quanh một cách triệt để. Suốt ngày Bon chỉ loanh quanh trong phòng ngủ, phòng khách, nhiều lắm là nhà bếp. Bon chưa từng được đi lòng vòng ngoài ngõ hẻm nữa, trừ những lần có "công chuyện" phải đi vào bịnh viện chích ngừa hoặc đi lên thành phố. Mỗi lần Bon "xuất hành" như vậy, mọi người trùm Bon kín mít, nào là áo lạnh, nón, giày, vớ, khăn voan... và vội vàng leo lên taxi đóng cửa lại liền.
Vậy mà vừa qua đến Singapore, nghỉ trưa xong, chiều đó Bon được cho đi xuống Clementi chơi, ghé Fairprice, Food court, bị mấy bạn lớn tuổi hơn ghẹo nữa. Qua ngày hôm sau Bon lại đi dạo qua con kênh xanh xanh đến cái Western corner kế cái Grindal supermarket nữa. Ngày hôm sau nữa Bon còn đi chạy bộ ở dưới con đường dọc theo bờ kênh. Đó là chưa kể ngày nào Bon cũng đi loanh quanh ở cái hành lang trước nhà. Mấy hôm đó gió nhiều lắm, thổi rát cả mặt, lạnh nữa. Ở trong nhà mà nghe gió hú vèo vèo, mặc dù đã đóng hết cửa nẻo lại rồi. Bà ngoại nói Bon đã vượt cả một chặng đường dài từ VN sang Singapore, nên thời tiết như vậy... có nghĩa lý gì với Bon đâu!
Bon chì lắm, mỗi khi Bon đi ngủ bà và mẹ phải đánh, đập Bon mới chịu ngủ. Mỗi khi đang ngủ mà cựa mình, bà đánh liên hồi, miệng còn giục mẹ "đánh cho Bon ngủ". Mới hồi nãy, mẹ đang ru ngủ, ba đi ngang lỡ dẫm lên chân Bon, Bon không thèm để ý, vẫn tiếp tục ngủ.
Bon dễ thương lắm, mỗi lần nhìn Bon mà chịu không nổi, ba mẹ liền bay vào hun hít Bon tới tấp, sau đó thì lôi máy chụp hình ra chụp lia chụp lịa. Hai bàn tay của Bon chua lắm, lúc nào Bon cũng cố đút cả 2 tay vào miệng, nên miệng lúc nào cũng đỏ chót.
Kể chuyện về Bon thì ko biết lúc nào mới xong, thôi để dành đó mai mốt kể tiếp.
Hồi còn ở Việt Nam, Bon được cách ly với thế giới xung quanh một cách triệt để. Suốt ngày Bon chỉ loanh quanh trong phòng ngủ, phòng khách, nhiều lắm là nhà bếp. Bon chưa từng được đi lòng vòng ngoài ngõ hẻm nữa, trừ những lần có "công chuyện" phải đi vào bịnh viện chích ngừa hoặc đi lên thành phố. Mỗi lần Bon "xuất hành" như vậy, mọi người trùm Bon kín mít, nào là áo lạnh, nón, giày, vớ, khăn voan... và vội vàng leo lên taxi đóng cửa lại liền.
Vậy mà vừa qua đến Singapore, nghỉ trưa xong, chiều đó Bon được cho đi xuống Clementi chơi, ghé Fairprice, Food court, bị mấy bạn lớn tuổi hơn ghẹo nữa. Qua ngày hôm sau Bon lại đi dạo qua con kênh xanh xanh đến cái Western corner kế cái Grindal supermarket nữa. Ngày hôm sau nữa Bon còn đi chạy bộ ở dưới con đường dọc theo bờ kênh. Đó là chưa kể ngày nào Bon cũng đi loanh quanh ở cái hành lang trước nhà. Mấy hôm đó gió nhiều lắm, thổi rát cả mặt, lạnh nữa. Ở trong nhà mà nghe gió hú vèo vèo, mặc dù đã đóng hết cửa nẻo lại rồi. Bà ngoại nói Bon đã vượt cả một chặng đường dài từ VN sang Singapore, nên thời tiết như vậy... có nghĩa lý gì với Bon đâu!
Bon chì lắm, mỗi khi Bon đi ngủ bà và mẹ phải đánh, đập Bon mới chịu ngủ. Mỗi khi đang ngủ mà cựa mình, bà đánh liên hồi, miệng còn giục mẹ "đánh cho Bon ngủ". Mới hồi nãy, mẹ đang ru ngủ, ba đi ngang lỡ dẫm lên chân Bon, Bon không thèm để ý, vẫn tiếp tục ngủ.
Bon dễ thương lắm, mỗi lần nhìn Bon mà chịu không nổi, ba mẹ liền bay vào hun hít Bon tới tấp, sau đó thì lôi máy chụp hình ra chụp lia chụp lịa. Hai bàn tay của Bon chua lắm, lúc nào Bon cũng cố đút cả 2 tay vào miệng, nên miệng lúc nào cũng đỏ chót.
Kể chuyện về Bon thì ko biết lúc nào mới xong, thôi để dành đó mai mốt kể tiếp.
Comment Form under post in blogger/blogspot