Check hàng

posted under by lhnkhang
1. Bon mới được mua cho món đồ chơi mới, cao hơn cả Bon. Bon thích lắm, mẹ lắp vào chưa xong mà cứ xông vào lục cái này mọ cái kia. Lúc mẹ ráp xong rồi thì đứng trên cái toilet seat chơi một cách say sưa. 11h mấy rồi mà vẫn chưa chịu ngủ. Ba cho uống sữa thì cứ đẩy ra, không chịu bú. Mẹ cho uống thì mút lấy mút để, như là cố gắng uống cho lẹ để ra chơi tiếp. Ba nghĩ bụng nếu lấy cái này dụ thì lạng quạng mai mốt Bon uống sữa ngon lành. Ai dè đâu mút được một hồi thì anh chàng lại nhè ra. Mèo lại hoàn mèo.

Thấy Bon ham đồ chơi mới, ba nhớ lại hồi xưa mỗi lần có đồ chơi mới, ba cũng vui như vậy. Nhưng hai mươi mấy năm rồi, trí nhớ bị giảm sút, giờ không nhớ được gì nhiều, nhưng cái cảm giác đó thì tự nhiên trào lên, như là mình mới trải qua gần đây thôi. Hồi xưa, thời mà chơi điện tử bằng đầu Nitendo, mỗi lần có băng điện tử mới là ba thích thú mày mò, đợi mỗi sáng ông nội đi làm sớm là cũng mò dậy, chơi vài tiếng đồng hồ, rồi đi học. Ba năm trước, đi tới Boonlay, thấy người ta bán cái máy như vậy, ba mẹ cũng mua về, chơi được vài tháng, rồi quăng lên kệ, chẳng biết khi nào chơi lại, chắc để khi nào Bon lớn rồi truyền cái cảm giác đó lại cho Bon sau. Vả lại đến cái tuổi này rồi thì ngồi lì chơi điện tử hoài thì không có "productive", "motivation", blah blah blah.

2. Đồ chơi của tui bây giờ là laptop, camera, camcorder. Cái máy đầu tiên tui sở hữu là cái Pentax SLR. Lúc đó tui chẳng biết gì, cuộn phim đầu tiên toàn là out of focus, vì ống kính không zoom được, chỉ focus thôi, mà tui không biết, nghĩ là chỉnh càng gần hình càng bự, mặc dù nhìn vô cái view finder thì thấy nhòe nhoẹt. Ngoài ra còn speed, aperture tá lả. Cuốn phim đầu tiên tui chụp chẳng có tấm nào ra hồn.

Trước khi sở hữu cái máy này, tui hay xài ké máy tự động của cô, chỉ có point and shoot. Mà tui không được học hành bài bản gì, nên tui không tự tin lắm khi sử dụng cái máy mới. Tui hay xài phim Fuji Pro, 28.000đ/cuộn, ISO 100. Chụp vài cuộn cộng với vào nhà sách đọc ké được vài chiêu chỉnh tốc độ, tiêu cự, tui... xé cái hộp phim ra, kẹp cái phần có chỉ dẫn chỉnh mấy cái đó vào phía sau thân máy, mỗi lần chụp là lảm nhảm một mình rồi chỉnh tới chỉnh lui. Cũng vui. Đến cuối năm cấp 3, tui chụp cũng đã thành thạo, đến lúc làm lễ tốt nghiệp tui chụp 2 cuốn phim cho lớp, rửa ra cỡ 9x12, bây giờ nhìn lại cũng thấy đã con mắt.

Lần đầu tiên tui mua cái máy chụp hình KTS là hồi mới qua Sing. Lúc đó tui chưa có rành đường đi nước bước, chẳng biết SimLim là cái gì, cũng chẳng biết search, review máy nào trên mạng trước. Lang thang lên City Hall, đi qua Suntec City, đi ngang qua Harvey Norman, đi tới một tí nữa thì có một cửa hàng nhỏ xíu bên tay phải (mà bây giờ lần nào đi ngang qua đó tui đều khoe với bà xã là tui đã tiêu hết hơn $600 ở đó). Vô trong trỏng tui nhắm ngay mấy cái máy Nikon mà hỏi. Cuối cùng họ mang ra cái 3100, cũng với tờ báo, họ chỉ vào trong đó là cái này đang bán $699 đây, ở đây chỉ có $610 thôi... cuối cùng tui vui vẻ vác cái máy đó về, chụp được 1 tháng, mang về Việt Nam cho bạn gái (bây giờ là vợ) mang đi Pháp. Nhờ vậy mà gần 1 năm trời tui có hình bên Pháp coi hoài. Lúc mới mua về, chat với vợ, vợ hỏi "Nikon là hiệu gì lạ hoắc vậy?" ặc ặc ặc.

Cái máy thứ hai tui mua là Fuji FinePix S5500. Tui mua ở IT Show. Tui thử cái máy này lần đầu ở Malaysia, lúc đi qua nhà bà chủ chơi. Đi về, bỏ hình vào trong máy tính coi mới thấy hình xấu. Đi kiếm nguyên nhân một thời gian mới biết là tại tui để ISO 400, ý là ISO càng cao thì chất lượng hình càng đẹp, nên hố to. Chụp thêm khoảng 1 tháng nữa thì quen với máy, thấy máy chụp cũng được, ngày đêm gì cũng tốt. Tết năm đó về để lại cho thằng bạn luôn.

Cái kế tiếp nữa là Panasonic FZ20. Cái này theo tui trường kì kháng chiến, chụp không biết bao nhiêu ngàn tấm hình rồi, mà thỉnh thoảng tui cảm thấy vẫn chưa khám phá hết những cái hay của nó. Thời đó tui thích những cái máy bự, nặng, zoom nhiều. Cái S5500 zoom 10x, FZ20 zoom 12x, đi đâu cũng bỏ vô cái túi khá bự, đeo bên người.

Vợ tui vẫn trung thành với Nikon, nên không lâu sau tui mua thêm cái Nikon CP7900 nữa. Nhỏ gọn, hình đẹp, đáp ứng được nhu cầu của vợ. Vài tháng trước, khi về VN, vợ tui để nó ở nhà cho em.

Khi cuộc sống đến một mức nào đó thì nhu cầu của con người thay đổi. Sáu tháng trước, tui tha về cái camcorder đầu tiên, Canon HG10. Tui đã từng xài thử vài cái máy quay phim rồi, và chưa có cái nào làm tui hài lòng cả, cái thì hình ảnh không đẹp lắm, cái thì không quay buổi tối được, cái thì lưu trữ phức tạp... nên tui chọn cái HG10. Và tui không hề thất vọng.

Cái camera này theo tui được 6 tháng, về VN 1 lần, quay không biết bao nhiêu là phim ảnh, hì hục transfer, convert, edit không biết bao nhiêu thời gian. Cho đến hai tuần trước, tui để nó lại cho người khác. Betty nói là "it's hard to go back once you go this high". Không có cái máy quay phim, tui cảm thấy thiếu. Nhưng tui sẽ không quay lại với HG10 nữa. Sau nhiều arrangement, ngày mai tui sẽ đi check cái HF10.

top